Hãy thử làm một người lắng nghe những câu chuyện do chính trẻ kể.
Cậu bé kháu khỉnh với gương mặt bầu bầu, cái miệng chúm chím mà mỗi khi cười là lộ hẳn hàm răng sún. Cậu bé ngồi cùng cô trên chiếc ghế xích đu, tay ôm một con gấu bông.
Giận chú kiến
Cậu bé vừa đu đưa cái ghế cùng cô giáo nhưng mắt lại nhìn một đàn kiến đang di chuyển trên sân. Cậu bé nói: Cô ơi! Con ghét và giận chú kiến lắm. Cô giáo nhìn vào mặt cậu bé vội hỏi: sao vậy con? Tại sao lại giận kiến?
Cậu bé trả lời cô giáo bằng một giọng thong thả tự nhiên nhưng mắt vẫn dán vào đàn kiến đang di chuyển:
– Hôm qua, mẹ mới mua cho con một hộp sữa mà.. mà cả đàn kiến vào hộp sữa của con.Ghét nó ghê ! Vào hộp sữa của người ta. Cô giáo bắt đầu nén cười còn cậu bé phụng phịu nhìn cô và gằn từng chữ và nói:
– Kiến không biết uống sữa đâu. Sữa chỉ là để cho những người nào biết mặc quần uống mà thôi.!
Con trăn nhưng nó tên là con rắn
Buổi sáng thức dậy muộn, cô bé được ba vội vàng đưa đến trường với bộ đồ ngủ và gương mặt vừa mới vội rửa.
Người cha kéo xòng xộc cô bé đến trước cô giáo vội nói với cô: Cô ơi! Cho xin lỗi nha cô. Cả nhà ngủ quên! Nên đưa bé đi học muộn. Nói xong ông vội vã quay lưng ra về.
Vội ngồi xuống bàn với nụ cười bẻn lẻn, hình như để chữa cháy cho cái việc đi học muộn của mình, cô bé vội tíu tít khoe với bạn rằng nhà mình có nuôi một con vật rất là to và dài, dài lắm cơ…Các bạn nháo nháo hùa theo, đó là conLươn, con rắn…. Thế là có dịp để cả đám trẻ bàn tán xôn xao về một con vật huyền bí từ cô bé.
Cô giáo thấy ồn ào náo nhiệt quá nên đến nhắc nhở:- Này các bạn sắp hết giờ ăn sáng, ăn nhanh thôi. Cô quay qua cô bé và vội nói:Bạn Bùa đi vào trễ phải cố ăn nhanh thôi, Cô bé lại háo hức muốn câu chuyện ly kỳ của mình phải được lan truyền nên tiếp tục quay sang cô để gợi chuyên:” Cô ơi…
Cô nhìn cô bé với gương mặt hơi khó chịu vì muốn giục cô bé đừng quên nhiệm vụ của mình lớn tiếng trả lời: Sao bạn Bùa, chuyện gì? -Cô Bé nhanh nhảu đáp: Nhà con có nuôi một con trăn.
Lần này thì cô giáo bắt đầu chú ý và mong muốn xác minh sự thật:- Thế con cho nó ăn gì? cô bé hồn nhiên trả lời:- Con cho nó ăn cơm nhưng nó không ăn, chắc là nó đòi ăn hủ tíu.
Cô giáo ngớ ra, cô bé tiếp tục vội đáp: Cô ơi! Chắc là nó là con trăn nhưng tên là Con Rắn.
Cô giáo: ????? và ngồi xuống phì cười.Cô chịu thua thôi!
Tạm biệt một cái sông
Một cậu bé có di chứng rối loạn não bộ. Cậu gặp nhiều khó khăn về nhận thức và giao tiếp, đặc biệt là việc diễn đạt ý tưởng cho mọi người hiểu.Đôi lúc cậu bị mọi người phớt lờ, không ai quan tâm đến lời nói của cậu nhưng cậu lại là một cậu bé rất kiên nhẫn. Cậu cố gắng duy trì cuộc hội thoại bằng một cử chỉ nắm tay người đối diện, luôn cười rất tươi, khi nói chuyện,đôi khi sử dụng cả âm giọng nài nỉ khiến đối phương chạnh lòng đành phải cố kiên nhẫn lắng nghe những lời giải thích, trình bày của cậu bé.
Hãy thử lắng nghe những lời giải thích và những câu thoại của bạn:
- Cô giáo gọi : N. ơi! lấy giúp cô quyển lịch. Với gương mặt dò xét:- N đáp lại : Cái lật tờ à?. Tại sao gọi quyển lịch là cái :” Lật tờ ” ? – Vì phải làm như thế này mà! vừa nói, N vừa dùng tay lật từng tờ lịch.
Một ngày kia, trong tiết dạy:” Luyện câu từ cho trẻ:” Cô cho cả lớp xem rất nhiều tranh, có một bức tranh trên có hình vẽ người phụ nữ đang ngồi trên chiếc thuyền để đi qua sông.
N. nhanh nhảu trả lời : Cái này đang chuẩn bị tạm biệt một cái sông. Cô giáo ngớ người hẳn luôn trước lời giải thích của bạn, vội hỏi :- Tại sao là chuẩn bị tạm biệt cái sống?- Vì đi trên sông phải về thôi. N thản nhiên đáp lời cô giáo.
Ôi dào oi! Bây giờ cô giáo đã có một bài học khá là thú vị: Chúng ta luôn bắt con trẻ hiểu theo ý nghĩa của chúng ta nhưng không ngờ rằng:- Các bạn nhỏ vẫn có những suy nghĩ và số vốn từ khác để hiểu theo cách riêng của mình.Cô giáo mừng thầm, dùng viết đánh dấu X vào cột có chữ :” Đạt:” ghi dấu bước tiến triển tốt của N trong việc phát triển ngôn ngữ.